Cả tháng nay, ngày nào tôi cũng
nhận được những cuộc gọi từ những người mẹ ở quê nhà xứ Quảng, lo cho những đứa
con xa chưa thấy về; hay những người mẹ trẻ không biết lấy gì cho các con ăn,
khi đã mọi thứ đã cạn kiệt trong mùa dịch khốn khó… Giọng nói như run rẩy trên
bờ môi, đầy nước mắt và đầy âu lo!
Nghe những cuộc gọi như thế tôi lặng
người. Tiếng của ai giống tiếng mẹ tôi ngày xưa ấy, giọng nói của người mẹ Quảng
Nam gợi cho tôi bao thương nhớ về mẹ mình: “Con hỉ! Chừ con làm răng cho hắn dề
giùm bác, hắn đói, hắn ăn mì tôm miết! Ba tháng ni, hắn có làm được chi mô, bác
nhớ và lo cho hắn quá con ơi! Con…”.
Cũng như bao bà mẹ Việt Nam, mẹ
Quảng Nam quê mình tần tảo sớm hôm, hiền hậu, nhân từ, suốt đời vì con. Nước mắt
mẹ trong những năm dài chiến tranh bao lần khóc tiễn những đứa con, nước mắt mẹ
trong những mùa bão lũ, đau lòng trước những tang thương ập đến. Nước mắt mẹ
trong những đêm dài thương nhớ con xa… lại có cả những giọt nước mắt buồn lo của
mẹ khi ngày con gái cất bước vu quy.
Nhưng nước mắt của người mẹ trong
tâm dịch lại làm tôi nghẹn lòng hơn: “Anh ơi! Con em còn nhỏ, mấy ngày ni không
có sữa cho con uống, hết tiền nhà trọ, nghỉ làm mấy tháng rồi. Chừ hết đường rồi
mới gọi, anh có cách mô…”, rồi người mẹ trẻ lại nghẹn ngào. Tôi đã nghe nhiều
cuộc điện thoại đau lòng như thế!
Có một người mẹ trẻ bị ung thư
giai đoạn cuối, bệnh viện cho về nhà, khi xét nghiệm để về, lại dương tính với
SARS-CoV-2, nghe tin chị bật khóc nức nở, con đường trở lại quê nhà xa thật xa.
“Anh ơi! Giúp em về Quảng Nam, em thăm con, em nhớ con quá! Ở trong này biết
đâu, em không còn gặp lại con…”. Rồi chị khóc, khóc thương cho số phận, cho những
đứa con còn thơ dại… May thay, có xe cấp cứu đưa chị về đến Bệnh viện Phạm Ngọc
Thạch - Quảng Nam, nhưng không biết chị có gặp lại những đứa con như niềm mong
ước của chị không, vì bệnh tình trở nặng mà còn phải mất một thời gian cách
ly.
Nước mắt mẹ những ngày này, lại
còn đau xót đến quặn lòng trong mỗi người, trước lằn ranh sinh – tử của đại dịch,
khi những đứa con của mẹ lại ra đi trong đau đớn, lặng lẽ, u buồn, cô đơn...
Ngoài kia xôn xao lực lượng
quân đội, công an, thầy thuốc… từ các miền đang đổ về giúp TP.Hồ Chí Minh
chống dịch. Thông tin về những ngày tới sẽ nâng cấp độ phòng dịch
lên mức cao hơn, những bà mẹ lại âu lo ào đến siêu thị gom góp thực phẩm để
phòng xa đói khát cho những đứa con yêu thương đang còn ngây dại…
Nỗi buồn thương nhớ mẹ khi Vu lan
về, mùa này càng buồn hơn. Và, thật hạnh phúc cho những ai đang còn mẹ, để
được yêu thương, vỗ về…
Tác giả: Mai Phúc –
CT Hội đồng hương quảng nam tại Tp. HCM
Nguồn: Báo Quảng Nam