Thiếu lao động
Tại một
trung tâm may mặc ở miền Nam Ấn Độ, R.K. Sivasubramaniam đang nhận được đơn
hàng từ Walmart và Costco – những công ty muốn tránh mức thuế cao hơn mà các
nhà cung cấp châu Á khác như Bangladesh và Trung Quốc đang phải đối mặt. Nhưng
hàng dài dây chuyền may mặc nằm im lìm trong nhà máy của ông lại cho thấy một
thách thức lớn nhất: thiếu lao động, theo Reuters.
"Ngay
cả khi có đơn hàng, chúng tôi vẫn cần lao động. Nhưng hiện tại, chúng tôi không
đủ nhân công," ông Sivasubramaniam, Giám đốc điều hành Raft Garments –
công ty chuyên cung cấp đồ lót và áo phông với giá chỉ từ 1 USD cho các thương
hiệu Mỹ – chia sẻ.
Tiruppur,
được xem là thủ phủ hàng dệt kim của Ấn Độ, nằm tại bang Tamil Nadu ở miền Nam,
đóng góp gần 1/3 trong tổng kim ngạch xuất khẩu
hàng may mặc trị giá 16 tỷ USD của cả nước. Thành phố này đang đứng trước
cơ hội lớn khi các nhà mua hàng Mỹ tìm cách tăng cường nhập khẩu từ Ấn Độ trong bối cảnh các trung tâm may mặc
khác ở châu Á phải đối mặt với mức thuế cao hơn.
Tổng thống
Mỹ Donald Trump dự kiến áp thuế 26% đối với hàng dệt may từ Ấn Độ, quốc gia xuất
khẩu dệt may và hàng may mặc lớn thứ sáu thế giới, từ tháng 7 tới – thấp hơn mức
37% đối với Bangladesh, 46% với Việt Nam và 145% với Trung Quốc – tất cả đều là
các nhà cung cấp lớn cho Mỹ.
Mức thuế
này sẽ giúp hàng may mặc từ Ấn Độ trở nên cạnh tranh hơn so với Bangladesh và
Trung Quốc. Nhưng không khí tại Tiruppur vẫn ảm đạm khi ngành này đối mặt với
thực tế: hy vọng tận dụng lợi thế thuế quan của Ấn Độ đang bị cản trở bởi tình
trạng thiếu lao động có tay nghề, quy mô sản xuất nhỏ và chi phí cao.
Raft Garments muốn mở rộng sản xuất để đáp ứng đơn hàng mới nhưng phải nhập khẩu các máy móc hiện đại để tự động hóa một số khâu may, do công ty hiện phụ thuộc chủ yếu vào lao động nhập cư – nguồn lao động vốn rất khó tìm và giữ chân.
Các nhà xuất
khẩu may mặc tại Ấn Độ cho biết lao động cần được đào tạo, nhưng nhiều người chỉ
làm việc vài tháng rồi chuyển sang các cơ sở nhỏ hơn, không chính thức – nơi họ
có thể làm việc nhiều giờ hơn và thu nhập cao hơn. Trong khi đó, các nhà sản xuất
lớn gặp khó trong việc cạnh tranh do phải tuân thủ các yêu cầu khắt khe của
khách hàng nước ngoài về chi phí và điều kiện làm việc.
Thủ tướng
Narendra Modi từ lâu đã kêu gọi các nhà đầu tư nước ngoài tham gia vào chương
trình "Sản xuất tại Ấn Độ" nhằm biến quốc gia Nam Á này thành trung
tâm sản xuất toàn cầu. Tuy nhiên, tình trạng thiếu lao động có tay nghề trong một
quốc gia mà 90% lực lượng lao động làm
việc trong khu vực phi chính thức là một rào cản lớn, đặc biệt trong các ngành
thâm dụng lao động như may mặc.
Tại
Tiruppur, vấn đề thiếu lao động ngày càng rõ rệt. "Chúng tôi cần ít nhất
100.000 lao động," ông Kumar Duraiswamy, đại diện hiệp hội các nhà xuất khẩu
tại Tiruppur, cho biết, đồng thời nhấn mạnh hiện tại khu vực này có hơn 1 triệu
người làm việc.
Chính phủ
ông Modi năm ngoái đã thông báo mở rộng một chương trình đào tạo chuyên biệt
cho 300.000 người trong các kỹ năng liên quan đến dệt may, bao gồm cả may mặc.
Tại trung
tâm dệt may này, một số doanh nghiệp đã tự tìm cách giải quyết.
Giữa tiếng
máy may tại nhà máy Cotton Blossom – nơi sản xuất 1,2 triệu sản phẩm mỗi tháng,
bao gồm cả trang phục cho nhà bán lẻ đồ thể thao Mỹ Bass Pro Shops – Naveen
Micheal John đã thiết lập ba trung tâm đào tạo và tuyển dụng lao động nhập cư từ
các khu vực xa xôi.
Dù vậy, phần
lớn lao động sau vài tháng lại trở về quê.
"Chúng
tôi đào tạo họ trong ba tháng, sau đó họ làm việc tại đây 7 tháng rồi quay về,"
ông John cho biết, đồng thời chia sẻ ý định tìm đến các bang khác với điều kiện
lao động và ưu đãi chính phủ tốt hơn.
Khó khăn về
năng lực
Theo dữ liệu
của chính phủ Mỹ, trong năm 2024, Trung Quốc xuất khẩu hàng may mặc trị giá
16,5 tỷ USD sang Mỹ, Việt Nam 14,9 tỷ USD và Bangladesh 7,3 tỷ USD, trong khi Ấn
Độ chỉ đạt 4,7 tỷ USD.
Trong bối
cảnh căng thẳng địa chính trị, các công ty Mỹ đã đa dạng hóa chuỗi cung ứng
ngoài Trung Quốc trong nhiều năm qua. Và ngay cả trước thông tin về thuế quan
vào tháng 4 – hiện đã hoãn đến tháng 7 – ngành công nghiệp may mặc của
Bangladesh đã bắt đầu mất dần sức hút do bất ổn chính trị.
Một khảo
sát của Hiệp hội Công nghiệp Thời trang Mỹ với 30 thương hiệu hàng đầu tại Mỹ
cho thấy Ấn Độ đã trở thành trung tâm cung ứng phổ biến nhất trong năm 2024, với
gần 60% số người tham gia dự định mở rộng nguồn cung từ đây.
Với việc
áp thuế, giá xuất khẩu hàng may mặc của Ấn Độ sẽ là 4,31 USD/m2, so với 4,24
USD của Bangladesh và 4,35 USD của Trung Quốc – một sự cải thiện đáng kể về khả
năng cạnh tranh của Ấn Độ nếu không có thuế.
Tuy nhiên,
Ấn Độ lại gặp khó khăn về quy mô sản xuất. Hiệp hội các nhà sản xuất và xuất khẩu
dệt may Bangladesh cho biết một nhà máy dệt may trung bình tại đây có ít nhất
1.200 lao động, trong khi ở Ấn Độ, con số này chỉ từ 600 đến 800 người.
"Năng
lực của Bangladesh rất lớn... Chúng tôi đang gặp vấn đề về hạn chế công suất,
thiếu quy mô kinh tế do nhà máy nhỏ và thiếu lao động vào mùa cao điểm,"
Mithileshwar Thakur từ nhóm thương mại Ấn Độ cho biết.
Để giải
quyết vấn đề này, các nhà sản xuất dệt may đã bắt đầu mở nhà máy tại các bang
có nguồn lao động nhập cư.
Tại
Tiruppur, Hiệp hội xuất khẩu của khu vực này cho biết 100 nhà xuất khẩu lớn nhất
đóng góp 50% trong tổng doanh thu 5 tỷ USD của năm tài chính trước, phần còn lại
đến từ 2.400 đơn vị, cho thấy tình trạng phân mảnh và quy mô nhỏ lẻ của các
doanh nghiệp.
Raft
Garments sản xuất 12 triệu sản phẩm may mặc mỗi năm với chỉ 250 lao động. Một
khách hàng Mỹ sắp đặt hàng 3 triệu sản phẩm, điều này sẽ khiến nhà máy hoạt động
hết công suất và buộc họ phải cân nhắc mở rộng.
"Chỉ
một đơn hàng này là đã quá đủ cho chúng tôi," Sivasubramaniam nói.
Điểm nghẽn
về giá cả
Dữ liệu từ
các chuyên gia tư vấn vận chuyển Ocean Audit cho thấy Walmart đã nhập khẩu
1.100 container hàng gia dụng và quần áo từ Ấn Độ trong khoảng thời gian từ
ngày 2/4 đến 4/5, gần gấp đôi so với cùng kỳ năm ngoái, bao gồm áo sơ mi cotton
và váy maxi xếp ly.
Walmart
cho biết họ nhập khẩu hàng hóa từ hơn 70 quốc gia trên toàn thế giới nhằm tìm
kiếm sự kết hợp tối ưu giữa nhà cung cấp và sản phẩm.
Mặc dù các nhà bán lẻ Mỹ đang đặt nhiều đơn hàng hơn tại Tiruppur, các cuộc đàm phán giá vẫn diễn ra căng thẳng do chi phí lao động và các chi phí khác tăng cao.
Theo công
ty môi giới Ấn Độ Avendus Spark, vào tháng 3, chi phí lao động tại Bangladesh
là 139 USD/tháng, trong khi tại Ấn Độ là 180 USD và tại Trung Quốc là 514 USD.
P.
Senthilkumar, đối tác cấp cao tại Vector Consulting Group của Ấn Độ, cho biết Ấn
Độ có các quy định nghiêm ngặt hơn về giờ làm thêm và ca làm việc của công
nhân, càng làm tăng chi phí.
Tại Dhaka,
ông Anwar-ul-Alam Chowdhury đến từ tập đoàn Evince Group cho biết hầu hết khách
hàng Mỹ của họ vẫn gắn bó với Bangladesh vì “năng lực sản xuất lớn, chi phí thấp
và chất lượng đáng tin cậy mang lại lợi thế rõ ràng.”
Trong khi
đó, các nhà xuất khẩu tại Tiruppur cho biết họ đang đàm phán sôi nổi với nhiều
khách hàng Mỹ, những người yêu thích lợi thế chi phí của Bangladesh và đang
tích cực mặc cả.
Tại Balu
Exports, nhà cung cấp cho Walmart, ông Mahesh Kumar Jegadeesan cho biết các
khách hàng Mỹ đã tuyên bố rằng "chúng tôi sẽ không nhượng bộ về giá”.
Bên trong
nhà máy Raft Garments gần đó, nơi những người phụ nữ đang may đồ lót, nụ cười
trên gương mặt của Giám đốc điều hành Sivasubramaniam - được khơi dậy bởi 14
yêu cầu kinh doanh mới trong vài tuần qua - nhanh chóng vụt tắt.
"Tất
cả đều muốn chúng tôi khớp với giá của Bangladesh. Giá cả là một vấn đề lớn,"
ông nói.
VNB